Thứ Sáu, 5 tháng 11, 2010

Hỏi???


Hỏi ???





Đêm khuya buồn ai thức cùng tôi ?
Để gieo cái nhớ… tặng niềm thương
Để gây vương vấn cho người lạ
Rồi cười ngẫm nghĩ.. ai yêu ta?

Đêm khuya buồn ai thức cùng tôi?
Để thấy gió...Ôi!- lạnh buốt lòng
Để nghe tiếng cười trong tĩnh mịch
Để nghe trầm lặng với suy tư


Đêm khuya buồn ai thức cùng tôi?
Để biết nhớ ai, nhớ thật nhiều
Rồi nếu chỉ một mình thức trắng
Nỗi buồn hòa cùng nỗi cô đơn!

Tôi chẳng muốn đưa người vào mộng
Chỉ mong người đến lúc đêm hồng
Hãy thức cùng nhau, khi có thể
Để làm bình minh ấm tim tôi!


Huỳnh Hương


Thứ Ba, 5 tháng 10, 2010

Dear Mom


Dear Mom,
I want you know how special you are to me,
You’ve filled my life with love and sincerity
From my frist step,
To my high school graduation
You’ve always been there
Without hesitation
You’ve picked me up
When life got me down
You’ve guided me
Without uttering a sound
My life has been blessed
Because of you
I can’t thank you enough, Mom
For all that to you

...
Con gái yêu, mẹ luôn nhớ con, mẹ nhớ con nhiều lắm. Thật cảm động khi con đã viết như thế cho mẹ.

Thứ Tư, 23 tháng 6, 2010

Thứ Sáu, 2 tháng 4, 2010

Closed

CLOSED!!!

Vậy là quán Huỳnh Hương đã chính thức đóng cửa!!!
Bao nhiêu đêm trăn trở, bao nhiêu đêm suy nghĩ, day dứt,ưu buồn.
Bao nhiêu đêm tôi ngồi khóc, khóc lặng lẽ, một mình….để rồi….cuối cùng tôi cũng phải đưa ra một quyết định đau lòng “ KHAI TỬ QUÁN HUỲNH HƯƠNG

 


Một quyết định đã vượt quá sức chịu đựng của tôi, nhưng tôi buộc phải làm!

Tôi đã quá yếu rồi! Lực bất tòng tâm!!!

“ Vì gia đình có việc đột xuất, quán Huỳnh Hương tạm đóng cửa.


Chân thành cảm ơn quý khách đã đến ủng hộ quán chúng tôi trong thời gian qua.”

Chỉ một ngày sau khi treo biển thông báo, tôi đã nhận được rất nhiều cuộc gọi từ những khách hàng thân quen, gần như chỉ có một nội dung:
“ Sao vậy chị? Sao chị lại nghỉ? Quán đang
đông khách mà?Quán Chị nấu ngon như thế, mà lại nghỉ? Tiếc quá!!!”


Thật cảm động, thật an ủi khi tôi nhận được những lời thăm hỏi như thế!
Và tôi lại khóc, khóc…đến nghẹn lời không thể nào trả lời lại được…

Cảm ơn, cảm ơn các bạn,
Cảm ơn các vị khách thân thương của tôi!!!
Xin tạm biệt các khách hàng thương mến của tôi
Xin vĩnh biệt " QUÁN HUỲNH HƯƠNG"





Thứ Hai, 15 tháng 3, 2010

Thư gửi em


Thư gửi em…

Anh biết, Em luôn mặc cảm vì:

Em không đẹp…

- Anh cần một người phụ nữ có trái tim và tâm hồn đẹp chứ không đi tìm một vẻ đẹp mà vô hồn.

Đôi mắt em có chút "ưu buồn"…

- Anh chỉ nhìn thấy một bức tranh rực rỡ bình minh trong đôi mắt ấy. (Chỉ có em và anh hiểu được mà thôi)

Bàn tay em xù xì, thô ráp…

- Anh lại cảm nhận được từ đó hơi ấm của một người yêu và sẽ là một người vợ tuyệt vời của anh!

Anh cao còn em thấp…

- Tốt rồi, nhỡ không may trời sập thì ít ra điều duy nhất anh có thể làm là dùng chiều cao ấy để che chắn cho em.

Em hay khóc…

- Em thật tốt bụng những giọt nước mắt của em đuổi tan cả một mùa hạn hán.

Em hay gây ra những điều phiền toái…

- Nó giúp anh thực hành những bài học về lòng kiên nhẫn và sự độ lượng mà trước đây anh mới chỉ được biết trên lý thuyết.

...

Em yêu, dù cho em không hoàn hảo thì anh vẫn yêu em, yêu những cái thuộc về con người em. Với anh, em là một phụ nữ có đủ dũng cảm để đón nhận yêu thương, đủ sức mạnh để tha thứ, đủ hào phóng để chia sẻ hạnh phúc cho anh và những người xung quanh và có đủ nghị lực để vượt qua những nỗi đau, những khó khăn mà em đang có!.

Nếu em hoàn hảo có thể em sẽ không biết thế nào là ước mơ, là hi vọng. Em sẽ không cần sự phấn đấu để nuôi dưỡng một ngày mai tốt đẹp hơn. Em sẽ không bao giờ biết được cảm giác sung sướng khi có ai đó yêu thương em. Em sẽ không thể biết được mình thiếu gì và tha thiết mong muốn điều gì…

Anh yêu em vì em chính là em!!!

Thứ Sáu, 22 tháng 1, 2010

Có những ngày xưa



             Có những ngày xưa

Có những ngày xưa không bao giờ trở lại
Có những ngày xưa đã khắc tận ttrong tim
 Để ngày nay dù chẳng dõi kiếm tìm
 Nhưng cuộc sống làm gì không có lúc
Gặp hình ảnh ngày xưa mà không phải ngày xưa
Sao tim se thắt và khoảng trời xưa sống dậy ...
Lòng chùng xuống một niềm riêng rưng rức
Trời không mưa mà lòng ta ướt sũng cơn mưa ?


Ngày này......của ngày xưa ấy, mình đã đau lòng cất bước ra đi, xa mãi căn nhà đầy những kỷ niệm : hạnh phúc có, đau buồn có.....những ngày cả gia đình quây quần bên nhau......
Cứ tưởng thời gian sẽ làm phai nhòa những kỷ niệm xưa.......Công việc tất bật sẽ làm tôi quên đi tất cả.....Nhưng không....

Vậy mà hôm nay, giờ này tôi chỉ biết ngồi khóc lặng lẽ một mình.......tất cả đã không còn nữa.....Nhìn những gia đình đến quán ăn của mình, nhìn thấy họ hạnh phúc chăm sóc cho nhau.....bên cạnh niềm vui được phục vụ cho họ thì nỗi buồn, cảm giác cô đơn trong tôi lại trỗi dậy.......Ước gì hôm nay tôi lại được ngồi ăn chung cùng các con, ước gì mẹ con tôi lại có những trận cười , những câu nói tếu lâm khi ngồi bên nhau........cũng chỉ là ngày xưa!!!


Huỳnh Hương
21/01/2010

Thứ Ba, 5 tháng 1, 2010

Thư gửi em


Anh muốn được gọi em là vợ,
Không phải để rồi loan báo khắp nơi,
Không phải sao, bởi tự lâu em đã
Luôn bên anh trong mọi sự trên đời?


Em phải hiểu : “nhan sắc và tuổi tác của em”
Đâu phải đó là điều  khiến anh suy nghĩ
Anh chỉ cần em dịu dàng, nồng ấm
Tới cùng anh như thầm lặng bao lần.


Cái chết sẽ san bằng tuổi tác,
Như ga tàu, nhan sắc sẽ dần qua.
Có ai đó, khi tuổi đời xế bóng,
Sẽ ghen hờn, với ảnh chính mình chưa?


Anh muốn được gọi em là vợ
Vì sẽ dài vô tận những ngày xa,
Vì giờ đây, tay và tay đã cách xa nhau lắm
Và tới những hai ngàn ngày anh không ở bên em


Em yêu,
Vì trước, em luôn đối với anh thẳng thắn,
Không hứa yêu, không hứa hẹn điều gì,
Giây phút cuối buổi chia tay bịn rịn
Em mới bằng lòng cho anh lời hứa:

“Em sẽ là…. là vợ của anh!”

Em sẽ là....là vợ của anh ?
Dù mai đây em sẽ thay đổi khác?
Nhưng trái tim anh vẫn mãi như  bây giờ!

Hãy thứ lỗi, hãy thứ lỗi cho anh,
Hãy cho anh gọi em là vợ!
Ngay bây giờ chớ không để mai sau
Hãy cho anh gọi em như thế,
Hãy bằng lòng như thế nhé em yêu!


Mãi yêu em...