Thứ Hai, 26 tháng 10, 2009

Mất nhà!



Mất nhà!

Nhà mình đã bị phát mãi rồi! Bây giờ mình phải thuê nhà để ở đây!!! Đi làm về lại phải sắp xếp đồ đạc chuẩn bị dọn đi , cái nào cần mang đi...., cái nào cần thanh lý .....không muốn bỏ cái nào hết....Mỗi thứ vật dụng là một kỹ niệm, lại luyến tiếc, lại thấy lòng buồn quá chừng!!! Mà sao hồi mình mua mắc, vậy mà bây giờ họ mua lại bèo quá.... bán đi chẳng đủ tiền thuê người, thuê xe dọn nhà nữa??? Chán thiệt!!!
            Nhưng biết làm sao bây giờ, thôi phải xa, phải chia tay với những thứ từng là của mình, với những thứ đã quá thân quen với mình!!! Xin tạm biệt, tạm biệt ngôi nhà chứa đựng những kỹ niệm vừa thân thương vừa đau buồn này...........
            Việc gì nó đến sẽ phải đến, dù lòng không muốn cũng đâu thể nào tránh được. Có luyến tiếc thì cũng phải chia tay thôi.....nhưng sao lòng vẫn thấy nặng trĩu...con ở xa buồn ủ rũ, mẹ cũng chẳng hơn gì nhưng vẫn phải cố tỏ ra cứng rắn động viên, an ủi con....Rồi lặng lẽ.....ngồi khóc một mình!!! Biết sao bây giờ? Đâu thể ngồi khóc hoài được!!!
            Để rồi lại tiếp tục một hành trình mới, một bước ngoặc mới.........mà một điều chắc chắn rằng đây là một hành trình không bằng phẳng, đầy chông gai đây....nhưng mà cố lên nhé Huỳnh Hương...hãy tự tin lên vì bên cạnh mi vẫn còn có một người bạn thân mến luôn động viên mi mà!!!!!

Huỳnh Hương

25/10/2009
           


Chủ Nhật, 25 tháng 10, 2009

Viết cho anh


Viết cho anh những ngày đã xa
Ngày mai khi chúng mình gặp lại
Có thể là em đã khác hôm nay


Nhớ lần đầu ta nắm bàn tay
Đã không muốn buông rời ra nữa…
Những ngôi nhà nhẹ nhàng khép cửa
Để ta hôn nhau những cái hôn đầu
Để ta hôn nhau những cái hôn sâu
Và trái đất quay một vòng choáng váng … 


Anh của em,
thời gian và năm tháng
đã nhắc em phải biết mong chờ
nhưng em sợ em không tính bằng giờ
mà em níu lấy từng giây, từng phút!


Đời rộng quá, bàn tay em nhỏ hẹp
biết làm sao che chắn được cho nhau?
Anh đang làm gì?
Anh đang ở đâu?
Anh có biết là em đang nhớ? 


.......Giá cuộc sống chỉ là cánh cửa
Em và anh sẽ khóa trái bên ngoài
mặc mưa gió và những cánh chuồn bay
mặc núi xô hay ầm ầm biển động


Em đã sống một đời ước vọng
những khát khao, trời rộng sông dài
những ngông cuồng về một ngày mai
những to tát lớn lao dự định 


Nhưng bây giờ em chẳng cần định mệnh
những rủi may
những cơ hội ngàn vàng.
Chỉ cần anh dừng bước lang thang
Về với em......
.................
Về với em, anh nhé....................


Huỳnh Hương


Thứ Bảy, 10 tháng 10, 2009

Mong có lần vui



Mong có lần vui!!!




Tôi vẫn quen viết thơ giữa đêm dài
Bên song cửa nhìn khoảng không bóng tối
Khi mọi người ngủ say trong giấc mộng
Tôi! - Một mình thức với trái tim đau

Tôi thầm ước có cuộc sống bình yên
Mong chỉ thế! – Nhưng ôi sao khó quá!
Vết thương lòng đớn đau sao chưa hết?
Ôi! – Kiếp sống không nhà, đời lang bạt

Đêm rồi đêm, tôi đếm giọt lệ rơi
Rớt giọt sầu bên bến bờ đau khổ
Chạnh lòng tôi tan vỡ cuộc tình đau
Ôi!- Đau xót cho cuộc tình bóng xế!

Tôi mong đời rồi có lúc đổi thay
Cho tôi vui trên đường dài lẽ  bóng
Cho tôi có thêm nhiều niềm hy vọng
Cho tôi  thấy đời luôn có niềm vui

Tôi muốn viết thật nhiều bài thơ vui
Để cuộc đời luôn rộn tiếng cười vang
Tôi đã cố nhưng sao tôi không thể?
Tủi phận mình! - Sao cứ mãi thương đau!!!


Huỳnh Hương


Thứ Ba, 1 tháng 9, 2009

Hạnh phúc ơi!!!



Hạnh phúc ơi?!?!

Đã rất nhiều lần tôi tưởng chừng cuộc sống này như đang cố đẩy tôi ra .
Đã rất nhiều lần tôi nghĩ hạnh phúc sinh ra chẳng phải dành cho tôi , hay có chăng tôi trở thành trường hợp ngoại lệ , hạnh phúc chẳng ghé qua!
Đã rất nhiều lần tôi tưởng chừng mình đã ngã gục, buông tay thôi, buông tay không níu giữ cuộc sống này chi nữa!
Đã rất nhiều lần tôi  khóc vì mình chẳng có một mục đích để sống , và những lúc tôi cần một ai đó để chia sẻ…cũng chẳng ai bên cạnh mình!
Cái cuộc đời này thực sự rất bất công , Tình yêu và hạnh phúc,tôi tự hỏi nó nằm ở đâu ? Hạnh phúc cứ lần này đến lần khác rời xa tôi,  tôi phải làm thế nào đây ?
Tôi vẫn cố gắng vẫn đóng kịch… vẫn cười nói. Nhưng nào đâu có ai hiểu được ... nỗi buồn của tôi , nó lớn lắm , lớn lắm !!!
Tôi sợ màn đêm , thực sự rất sợ , đêm đen làm tôi nặng lòng . Đêm, làm mọi muộn phiền , đau khổ , cô đơn và cả nỗi nhớ ở đâu ùa về cùng lúc . Tôi thực sự rất yếu đuối , tôi chẳng còn sức chịu đựng nữa nhưng tôi  vẫn phải một mình vượt qua tất cả . Tôi thực sự mệt mỏi lắm rồi!
Hạnh phúc của tôi ơi , hạnh phúc ở đâu rồi .
Có ai hiểu được cảm giác của tôi không ?
Cái cảm giác nhớ một người đến phát khóc ?
Cảm giác buồn đến vỡ vụn khi người ta biến mất đâu đó khỏi tôi ?
Hạnh phúc , dù có bỏ quên tôi thì tôi vẫn mong một ngày nó nhớ và sẽ đến với tôi!!!
Còn bây giờ , tôi chẳng có hạnh phúc nhưng tôi vẫn sẽ sống như  người ta đang sống , sống để chờ hạnh phúc nhớ ra tên tôi!!!!!!!!!.

Huỳnh Hương
01/09/2009